Nhà mình (tức nhà ba mẹ mình) là kiểu nhà ống, nằm trên một mảnh đất vuông vức cỡ 80 m2. Khu nhà mình mảnh nào mảnh nấy đều tăm tắp như người ta cắt bánh. Đằng trước có một khoảnh sân nhỏ để xe và vài chậu cây cảnh, xịn lắm thì có cây cau cảnh cao vút; đằng sau ai cũng xây hết phần đất nhà mình. Túm lại là nhà không có đất vườn để trồng cây to, cây ăn quả, nên cả đời mình chưa biết cảm giác chờ một cái cây lớn, trổ bông và ra trái nó dư nào hết. Thế nên là năm nay, trong lúc thất nghiệp ở trông nhà cho ông anh ở ĐN, mình có cơ hội trông luôn cái vườn tà lưa cây cối của ảnh, trong đó có một cây xoài 4 tuổi. Điều đặc biệt là năm nay là năm đầu tiên em nó ra trái.
Sau đây mình xin kể bạn nghe chuyện cây xoài 4 tuổi.
Hồi tháng 3, mình nhận tin nhắn của anh: “Mày ra vườn coi cây xoài nó bói cái hoa nào chưa?”. Thế là mình ton tót ra ban công tầng hai chụp một pô hình cho ổng, một cành chi chít trái non (sau khi hoa đã rụng). Mình thầm nghĩ ông ý đi lâu ngày vậy mà cũng nhớ tới cả cây xoài cũng thiệt là hay. Anh còn nhắn thêm “Trồng 4 năm rồi mới ra hoa đó, chả biết giống xoài gì luôn”. Vậy là nhiệm vụ của mình đã double: trông xoài và xác định ID của em nó.
Ảnh hoa xoài

Thời gian thấm thoát trôi qua, sang tới giữa tháng 4, các cháu đã thành thiếu niên hết, quả nào quả nấy tròn lẳn, cỡ hơn nửa bàn tay mình. Nhưng chuyện trưởng thành của tụi nó không hẳn là suôn sẻ: một lượng lớn đã tèo, rụng đầy sân. Mình nhớ một hôm sáng mở cửa ra coi vườn, đập vào mắt mình là một cảnh tượng đau đớn: xoài rụng tà lưa. Một hai quả mà rụng thì cũng không phải chuyện to tát, nhưng mà có tới gần chục quả rụng thì phải nói là “đau tim”. Thế quái nào mà lớn cỡ vậy rồi mà chúng nó còn rụng nhỉ? Mình đi hỏi anh gúc gồ rồi nhắn cho ông anh. Kết luận là khả năng cây xoài thiếu dinh dưỡng nên không đủ sức nuôi cả đàn con mập ú đang tuổi nhớn trên cây. Mình phóng liền ra hàng cây cảnh mua một gói phân cỡ 2kg về bón.
Phân đã bón, dinh dưỡng đã bổ sung (dù hơi trễ), mình lại hồi hộp trông cây. Tuần sau đó không còn nhiều trái rụng nữa. Tình hình khả quan hơn rồi; mình chỉ cần chăm chỉ tưới nước cho em nó. Ngẩng mặt lên cây, mình đếm được cỡ 20 cháu còn trụ được; trong lòng mình lúc này bắt đầu tính toán xem thu hoạch xong sẽ cho ai, cho bao nhiêu quả. Thôi thì kế hoạch hồi cây mới ra hoa là có đủ nhiều để đem đi bán đã tan thành bọt biển; giờ số lượng chỉ đủ để đi cho bạn bè và hàng xóm thôi, nếu có thể thì mình để dành vài trái chín cây cho ông anh. Đấy, kế hoạch phân phối đã đâu vào đấy, cho tới một ngày…
Dạo giữa tháng 5 mình không thường xuyên ở nhà, đặc biệt là mấy ngày cuối tuần. Mấy quả xoài đã to đùng, to hơn bàn tay mình, cũng tới độ thiếu nữ, thanh niên trưởng thành; có thể vậy nên chúng khó tránh khỏi những ánh nhìn “thèm muốn”. Cái vườn đằng sau nhà mình khá biệt lập; xung quanh cũng có rào chắn ngăn cách với nhà hàng xóm; chỉ trừ một phần tường cỡ gần 1m chiều ngang với một nhà hàng xóm “có tiếng là không thân thiện và hay trộm vặt”. Nói tới đây chắc mọi người có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra với mấy quả xoài nhà mình. Mình để ý thấy xoài mất liên tục, vào cuối tuần khi mình vắng nhà. Ra đi đầu tiên là những quả trong tầm với, rồi tới những quả ở trên cao hơn, và đỉnh điểm là những quả cỡ gần ban công tầng 2 nhà mình; mình lẩm bẩm “trộm cũng đẳng cấp thật”. Dấu vết “trộm vặt” là những vết dép in đậm trên nền đất cát; hay “dụng cụ” tự chế – cành cây to đùng vứt chỏng chơ giữa vườn. Trộm tự nhiên, trộm “ăn vụng rồi không cần phải chùi mép”, cực kỳ ngang ngược. Mình tức anh ách mà không làm gì được. Mình đã có lần chạm chám với nhà bên đó mà nó đếch quan tâm mình nói gì; đến chủ nhà mình nó còn chả sợ huống chi là một đứa con gái nhỏ con, sống một mình như mình. Vậy nên mình đành ngậm ngùi…ôm nỗi tức giận trong lòng. Mình hận!
Bất chấp nỗ lực vét sạch mọi quả xoài trên cây của kẻ trộm, vẫn có HAI cháu đã ẩn mình xuất sắc và không bị lôi đi bởi những kẻ gian ác, xấu tính đó. Một cháu nằm ẩn khuất trong cành chi chít lá, phải nhìn rất kỹ mới thấy được; còn một cháu nằm gọn trong ban công nhà mình nên mình rất yên tâm. Chiến lược phân chia xoài lại một lần nữa phải điều chỉnh. Mình quyết định hái trước một quả đem qua cho bạn và để một quả chín tự nhiên.
Mình chưa hái xoài bao giờ; quả xoài thì to đùng và ở tít trên cao. Mình lại nhờ bác gu gồ xem thiên hạ có mẹo nào hái xoài không. Tah dah, “dụng cụ” hái xoài bị kẻ trộm vứt lại giờ cũng phát huy tác dụng; cái gậy – thân cây đó khá to và chắc chắn, đủ dài để với tới quả xoài. Theo hướng dẫn trên mạng, mình khoét một chai nước nhựa loại 1.5l, buộc vào đầu gậy, thế là xong. Loay hoay một lúc, cuối cùng mình cũng hái được em nó. Mình mang qua nhà nhỏ bạn để cả lũ thưởng thức “của nhà trồng”. Em xoài là giống xoài Thái chính hiệu, trái to, nặng cỡ nửa cân. Thịt xoài thơm phức, ăn giòn giòn, vị ngọt thanh. Cảm giác ăn cây nhà nó đúng là yo-most. Cơ mà cắn được mấy miếng thì mình nghĩ tới thằng trộm, lại tức nghẹn.
Tới cuối tháng 6, quả xoài thứ hai đã chín trên cây; phần đuôi và thân chín trước, ngả vàng, rất thơm. Do giãn cách mà anh mình không xuống núi về Đà Nẵng được, nên mình và chúng bạn cũng lại xử nốt em ý. Quả chín trên cây thì thơm hơn hẳn quả hái khi còn xanh, thịt xoài cũng ngọt hơn hẳn, kiểu thuận theo tự nhiên nó có lý riêng của nó nhỉ.

Chuyện cây xoài đến đây là kết thúc. Hy vọng mùa xoài năm sau (tháng 3 tới tháng 7) sẽ rực rỡ hơn năm nay.